“Được. Ông ấy đã hào sảng như vậy, An Lâm Lang cũng không dông dài: “Vậy chuyện hôm nay đến đây trước, chuyện tốt rồi ta lại gọi Nam Nô đến.
Sau khi nói rõ mọi chuyện, An Lâm Lang cũng không ở lại lâu. Nàng dẫn theo Tiểu Lê đi ra theo phía cửa sau.
Vương viên ngoại nhà ở Trấn Nam, từ đây trở lại quán ăn Tây Phong đi theo đường tắt sẽ đi qua một con hẻm dài. Con hẻm dài này nói yên bình thì cũng coi như yên bình, nói không yên bình cũng có thể xem là không yên bình. Nó dựa vào bên phía Trấn Nam nên khá thái bình, bên này gia đình phú quý nhiều, trong nhà có nhiều gia đinh. Kẻ bắt cóc không dám đến bên này bắt cóc người. Nhưng rời khỏi con hẻm đến nửa bên kia trấn nam thì nói không chừng bên kia là khu buôn bán. Trong khu buôn bán này ngày nào cũng có muôn hình muôn vẻ người, lần nào An Lâm Lang đi bên này cũng cảm thấy kinh hồn bạt vía.
Hơn nữa, mấy người đi theo nàng bị Chu Công Ngọc bắt được còn đang nhốt ở phòng củi. Bọn họ trở về Phương gia hai ngày nay, cũng không biết Ngũ Nương có đưa thức ăn cho mấy người này hay không. Nếu chết đói thì họ sẽ không nói Ngọc ca giết người chứ?
Nghĩ như vậy, An Lâm Lang bước nhanh hơn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây