Sau khi có vốn quay vòng, cả Phương gia đều may y phục mới. An Lâm Lang làm chủ chi, đặt làm hai bộ y phục uân hạ thu đông cho hai vợ chồng già. Còn nàng và Chu Công Ngọc đặt may thêm một bộ y phục tơ lụa tôn lên thân phận chủ quán ăn. Chu Công Ngọc nay mặc một thân trường bào lụa trắng, ánh mặt trời tháng tư chiếu vào trên người hắn khiến làn da hắn trắng đến trong suốt, đáy mắt như ẩn chứa ánh sáng vụn vặt.
Không phải, An Lâm Lang đột nhiên phát hiện một chuyện. Tên Chu Công Ngọc này trừ khi có chuyện đặc biệt sẽ tách ra, còn đâu hình như sẽ dính như hình với bóng với nàng?! Ôi mẹ ơi!
“Ngọc Ca, huynh nói với cha mẹ chuyện muốn nhận ta là nghĩa nữ sao? An Lâm Lăng đột nhiên hỏi một câu.
Chu Công Ngọc sửng sốt, ngực dường như bị thứ gì bóp nghẹn, bèn dừng bước chân lại. Hắn đứng trước mặt An Lâm Lang, ánh sáng mặt trời chiếu trên người hắn, khóe môi nhếch lên hơi thẳng. Áo trắng phản xạ ánh sáng vào đáy mắt, hắn hơi khép mắt, khép hờ mắt làm cho ánh sáng tại lông mi dưới mí mắt dưới một khoảng không đều màu. Hắn nhíu mày nhìn An Lâm Lăng, trên mặt tỏ vẻ nghi hoặc tựa hồ còn có chút buồn rầu, vẻ mặt trở nên rất kỳ quái.
“Huynh cũng biết là ban đầu cha mẹ mang ta quay lại cũng bởi vì để cho huynh một người vợ. Nếu huynh không nói rõ ngay từ đầu thì qua lâu ngày sợ là bị bọn họ mặc định mất. An Lâm Lang cũng không phải nữ tử thời xưa, nói chuyện rất thẳng thắn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây