Bà Phương đã sắp xếp cho thím ấy ở cùng một phòng như trước. Trong suốt nửa tháng, thím ấy không hề bước ra khỏi nhà. Cho dù có thêm một người tỷ tỷ mới cũng không mang lại cho Quế Hoa một cảm giác gì đó đặc biệt. Thím ấy luôn trong trạng thái lơ đãng và chìm đắm trong những suy nghĩ của chính mình. Dù sao thì Quế Hoa cũng đã từng muốn chết, nhưng khi thím ấy thực sự sắp bị treo cổ thì mới nhận ra rằng mình sợ chết như thế nào. Nỗi sợ hãi về cái chết đang cận kề là một cú sốc lớn đối với thím ấy, nhưng cho dù được sống nhưng thím ấy lại không có bất kỳ một động lực nào. Chỉ sau một tháng, Quế Hoa trông tàn tạ và già nua giống như một cành cây khô đã cạn nước.
Không có động lực để sống và cũng không có dũng khí để chết, thím ấy như đang dần trở nên mụ mị, không biết nên đi đâu về đâu. Bà Phương cũng cảm thấy đau lòng khi nhìn thấy thím ấy trở nên như thế này. Hai tỷ muội đều sụt cân trông thấy rõ. An Lâm Lang rất lo lắng nên đã đến Xuân Huy Đường để mời đại phu về.
Sau khi đại phu bắt mạch cho Quế Hoa thì cũng chỉ có thể lắc đầu thở dài: "Nỗi uất ức ở trong lòng bà ấy cũng chỉ có thể để bà ấy tự mình giải quyết thôi."
Trước khi đi, đại phu đã pha một ít trà làm dịu và tiếp thêm sinh lực, chỉ có thể làm đến vậy thôi.
...
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây