Những ngày này ở nhà, hễ có thời gian rảnh là ông ấy lại làm cốc tre, nay đã xong khoảng ba trăm cái cốc rồi. Thỉnh thoảng, bà Phương cũng lên núi hái rất nhiều nấm dại. Một số đã bị phơi khô, một số vẫn còn tươi, tất cả đều được chất vào sọt trên xe.
Sau khi làm việc xong xuôi, ông Phương quay đầu vào nhà hét lớn.
"Ta không đi, ta ở lại trông nhà." Buổi chiều bà Phương phải qua làng bên xem chút, thức ăn trong trấn không còn nhiều. Bà ấy phải đi đến mười dặm tám trấn để xem bổ sung thêm nguồn thực phẩm cho quán.
Ông Phương gật đầu, bảo thím Quế Hoa ngồi lên yên. Sau đó quất roi, chiếc xe bò cót két di chuyển.
Thím Quế Hoa ôm túi quần áo lớn cuộn tròn người trên xe bò, sắc mặt bàng hoàng. Trên xe bò để không ít đồ đạc, có chút chật chội. Thím ấy ngồi xổm trong góc, quay lưng về phía ông Phương. Qua làn sương sớm thím ấy nhìn túp lều tranh phía sau nhà ông Phương . Mặc dù đã hạ quyết tâm rời đi, nhưng lúc rời đi trong lòng thím ấy vẫn thấy sợ hãi không thôi. Trời đất rộng bao la, vậy mà lại không có một chốn nào cho thím ấy dung thân.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây