May mắn thay, những lời nói của Dư Tài đã khơi dậy khát vọng sống của thím Quế Hoa, thím ấy đã buộc bụng ép mình phải ăn uống. Sau khi bôi thuốc hai ba ngày, cuối cùng thím ấy cũng khỏi bệnh rồi. Nhưng trước kia còn nhìn thấy được nét mặt vui vẻ của thím ấy, nhưng nay thím ấy chẳng cười nổi nữa.
“Thím Quế Hoa, ở quê thím khổ như vậy sao lại không đi nơi khác? Quán ăn của ta vẫn còn đang tuyển người đây, ngày mai ta sẽ lên trấn nói chuyện với An Lâm Lang. Từ bây giờ thím có thể làm việc ở sau bếp quán ăn của bọn ta.
Trùng hợp quán ăn đang cần tuyển người, nhiều năm qua bà Phương đã nhìn rõ tính cách của thím Quế Hoa rồi, vừa trung thực lại vừa được việc.
Buổi tối đó, bà ấy đã nói với ông Phương về những dự định trong lòng mình.
Ông Phương không phản đối vì dù gì quán ăn vẫn đang cần tuyển thêm người phụ giúp bếp núc. Dù An Lâm Lang có tài giỏi đến đâu đi nữa thì nàng cũng chỉ có hai bàn tay mà thôi. Ngày nào nàng cũng phải chào đón khách tới khách đi, lại còn phải làm lạp xưởng khi rảnh nữa, bận rộn đủ việc. Tuyển người khác chi bằng tuyển thím Quế Hoa. Dù sao cũng biết rõ nguồn gốc, nhưng thím Quế Hoa khó mà chấp nhận được lòng tốt của nhà họ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây