Đây là lần đầu tiên lão gia tử gặp phải một quán ăn khó khăn như vậy: “... Ta có thể đợi được mà.
Chu Công Ngọc cười nhẹ: “Sắc mặt ông đang dần tái nhợt đi kìa, môi thì trắng bệch, mũi đỏ sẫm, đó là dấu hiệu lá lách và dạ dày đang không khỏe. Tốt hơn hết ông đừng nên ép bản thân mình quá.
Nói xong câu này, hắn cười cười rồi đặt khay xuống, xoay người rời đi, để lại mấy người hai mặt nhìn nhau, ngồi lâu không biết nên nói gì thêm. Đặc biệt là hai người trẻ tuổi đang hộ tống lão gia tử ra ngoài. Thật không ngờ tới nơi nhỏ bé, hẻo lánh này lại là ngọa hổ tàng long như thế.
Dù có phải là ngọa hổ tàng long hay không thì món cá dưa cải này cũng ngon kinh khủng! Hai thanh niên này quả thật có võ công như Chu Công Ngọc đoán. Bên ngoài, hắn ta là tín đồ của lão gia tử nhưng trên thực tế hắn ta cũng chính là người kế thừa của gia đình lão gia tử. Vì tính tình dễ cáu kỉnh nên những trưởng bối trong nhà đã năn nỉ ông nội An nói với bà nội gửi hắn cho lão gia tử dạy dỗ, thật ra là để thay đổi tính khí của hắn ta.
Đến nay hắn ta đã đi theo lão gia tử được vài năm, dần dà trở lên bình tĩnh hơn, nhưng hắn ta lại không muốn quay trở về gia đình đó. Sau này, lão gia tử bị bệnh muốn ra ngoài để chữa bệnh nên họ đã được giao nhiệm vụ quan trọng là hộ tống ông đến gặp đại phu nổi tiếng ở Đại Tề.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây