Đằng sau là gian nhà mà Chu Công Ngọc đã bố trí tốt, để sau này làm ăn thì không cần chạy tới chạy lui. Kết quả hai người rửa mặt xong trở về, lại gặp được hai ông bà - vốn nên về trong thôn rồi - đang lề mề lau chùi ở bếp sau, không đi. An Lâm Lang không khỏi thấy khó khăn: Trước khi mở cửa hàng thì hai ông bà luôn nói không ngủ quen ở chỗ khác, có khổ có mệt thì cũng muốn về lại thôn. Giờ này còn không đi thì sao sang mai lên được?
Nàng quay đầu nhìn Chu Công Ngọc, trong mắt tên này lập tức hiện ra nụ cười thản nhiên: “Cha mẹ không vội, để con sắp xếp phòng cho hai người.
Bà Phương đang lau nồi lập tức sáng mắt lên: “... Vẫn còn phòng cho chúng ta ở lại?
“Có để lại ạ. Dường như đã dự đoán được tình hình này từ lâu, hắn cười nhẹ nói: “Làm sao tính được số trời, dù sao làm gì cũng phải suy xét đầy đủ. Làm ăn thì không thể thiếu người, chúng ta mở cửa hàng ở đây, cha mẹ cũng phải đến mỗi ngày. Lúc bận rộn không để ý thời gian, hoặc gặp trời mưa to tuyết lớn mà thực sự không đi được, cũng không thể không có chỗ ngủ, tất nhiên còn phải chuẩn bị đủ phòng rồi."
Hai ông bà nghe vậy thì mặt mày hớn hở, cũng không lau bàn lau nồi nữa, vội vàng đi rửa mặt.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây