Bà Phương được An Lâm Lang dỗ như thế thì không kìm được mà rơi nước mắt lốp ba lốp bốp: “Ông ấy có bàn bạc đâu, rõ ràng đang thống báo cho nhà mình, chờ mọi người không kiên trì mà đồng ý thôi!
Ông Phương thấy thân thể nhỏ gầy của bạn già ghé vào lòng con dâu mà khóc thì sao trong lòng không xót xa được? Lần trước bạn già máu me đầy đầu được khiêng trở về, ông cụ suýt bị dọa đến mức mạng cũng không còn. Nhưng nếu thật sự không mời mấy anh chị em, không nhân cơ hội trong nhà có sản nghiệp để bọn họ biết nhị phòng có bản lĩnh, về sau coi trọng nhị phòng thì sau này nhị phòng bọn họ thật sự sẽ cô đơn chiếc bóng, không ai giúp đỡ…
Gia tộc giúp đỡ nhau, huynh đệ ruột thịt cùng một mẹ sinh ra, cho nên đánh gãy xương thì vẫn liền gân.
Chu Công Ngọc liếc mắt một cái là thấy ông Phương lo lắng, nói cho cùng thì vẫn có người cứng ngắc như vậy, coi gia tộc là lớn nhất. Người từ nhỏ đã hiểu chuyện hơn các anh chị em khác như ông Phương thì càng dễ bảo thủ, xung phong làm gương cho người trong nhà, đến cuối cùng tụt lại phía sau và chẳng còn gì: “Cha cảm thấy người lúc nghèo khó giẫm người ta một cước, khi phú quý lại lôi thân thích ra thì có lòng tốt gì? Không chừng trong lòng còn tính toán giết người cướp của.
Ông Phương thở dài một hơi nặng nề.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây