“Nhà ta chỉ còn lại một dòng độc đinh là con. Nếu như chuyện này rơi xuống đầu con, con có đi không? Trong làng không có nhiều người khác họ, nhà chúng ta mới tới đây. Nói về tình cảm, thật đúng là không có. Nói đến đây, Dư thị lại có chút hối hận mình không giỏi giao tiếp. Nếu như có thể thân thiết chút với thôn trưởng, không chừng còn có thể năn nỉ thử: “Nếu như con bị chỉ điểm, xảy ra chuyện gì nữa, thì bảo nương, Gia nương và Nhuy Tả Nhi phải làm sao đây?
Nói một hồi bà ấy có chút kích động, khuôn mặt căng chặt, giống như việc này đã rơi xuống đầu Chu gia.
“Lúc trước nhi tử ở tây trận, mẫu thân chăm sóc gia đình cũng không tệ.
“Xem con nói cái gì đi! Đó là vì hết cách, bây giờ chẳng phải cuộc sống đã dần dần tốt hơn. Nương cưới vợ cho con, gia nương lại làm việc được, tương lai nhà ta có thể sống tốt. Vậy mà lại có chuyện hỏng bét ập tới!
Dư thị tức giận đánh mạnh Chu Cảnh Sâm một cái, không quan tâm Diệp Gia vẫn còn ở đây: “Đều là tại con cố chấp, suốt ngày không biết đang nghĩ gì trong đầu. Con xem đã ở cùng gia nương ba tháng, ngay cả bóng dáng đứa bé cũng không có! Đứa con bất hiếu này, đang cố tình muốn cắt đứt hậu duệ của Chu gia! Con cũng đã mười chín, người ngoài cưới vợ sớm, cũng đã có mấy đứa con…
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây