Một người trong số đó chính là vị sĩ quan không coi trọng các cô nương thôn quê kia. Diệp Đệ đứng sau lưng Diệp Gia, mặt vô cảm bưng chậu nước hất ra bên cạnh. Ngày trước đã moi hết tâm tư ra để cổ vũ bản thân đi hỏi tên tuổi người ta, nhưng giờ không cần nàng phải hỏi, hôm nay đã biết được rồi.
Hóa ra vị sĩ quan này họ Liễu, tên chỉ có một chữ, gọi là Nguyên. Diệp Đệ không biết chữ "Nguyên" trong tên hắn ta là "Nguyên" nào, dù sao thì cũng là người trong doanh trại kỵ binh ở khu đóng quân.
Diệp Đệ rũ tầm mắt đi tới bên giếng múc nước rửa rau, hôm nay tam tỷ phu dẫn người về nhà chính là để đãi khách. Tam tỷ còn đặc biệt mua rất nhiều thức ăn mang về, đương nhiên là phải lựa cho sạch. Nàng ấy hoàn toàn không hề nhìn đến cái chớp mắt chất chứa đầy tình cảm mà Liễu Nguyên dùng để nhìn nàng ấy, trong lòng nàng ấy chỉ có nụ cười lạnh giễu cợt.
Điên điên khùng khùng cái gì chứ, nói cái gì mà dáng dấp anh tuấn lắm, còn không phải là không bằng được một phần mười của tam tỷ phu hay sao?
Liễu Nguyên không biết Diệp Đệ đang thầm cười nhạo trong lòng, hắn ta chỉ có chút tò mò sao tiểu nha đầu này lại lạnh nhạt như vậy. Dù sao thì hắn ta cũng coi như là ân nhân cứu mạng của nàng ấy mà? Lần trước khi nàng ấy nhìn thấy hắn ta thì vẫn còn là một bộ dáng vẻ muốn sáp lại gần, tại sao lần này lại làm như không thấy?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây