Năm Tiểu Thuật Bạch mười tuổi, cuối cùng Diệp Gia cũng trút bỏ gánh nặng trên tay, cùng Chu Cảnh Sâm trở về đất phong. Dư thị vốn muốn cùng đi, nhưng bà ấy không giống cặp phu thê không tim không phổi này có thể nhẫn tâm bỏ con trai ở lại một mình, nên cuối cùng vẫn ở lại Yên kinh.
"Cha con nương con đúng thật là, con còn nhỏ quá mà!" Dư thị nhìn Tiểu Thuật Bạch mười tuổi đã trầm tĩnh chững chạc, vừa tự hào vừa xót xa: "Gánh nặng Đại Yên nặng nề là thế mà nói vứt cho con là vứt, chẳng biết thương xót người ta gì cả!"
Tiểu Thuật Bạch đã sớm chai lì trước cặp phụ mẫu vô tâm của mình, ngược lại còn phải trấn an tổ mẫu đừng tức giận.
Dư thị cũng không phải tức giận, bà ấy cũng muốn đi.
Thực ra dưới cái nhìn của bà ấy, cái ngôi vị hoàng đế chán ghét này bỏ đi cũng được. Cả nhà đến Bắc Đình sống một đời an nhàn hạnh phúc mới là mỹ mãn. Nhưng bà ấy cũng biết rằng giang sơn có được nhờ mồ hôi xương máu không thể giao cho người khác. Một khi mất quyền lực thì người ta sẽ là dao là thớt, còn mình chính là thịt cá. Gánh nặng này chỉ có thể tiếp tục gánh vác. Nghĩ đến đây, bà ấy xoa đầu Tiểu Thuật Bạch: "Cha nương con bận rộn đã lâu, cũng đến lúc cho con có thêm muội muội, đệ đệ."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây