Nhưng Cảnh Vương thì khác, phụ thân hắn là một chân quân tử chính trực, lòng dạ trong sáng.
Cung điện rộng lớn trống rỗng, gió mùa đông lạnh lẽo xuyên qua rèm cửa, thổi vào phòng.
Rèm cửa tung bay, ngọn đèn chân nhạn đong đưa nơi góc tường, Chu Cảnh Sâm cụp mắt, ngơ ngác nhìn bức tượng nhỏ trên bàn. Bức tượng nhỏ kia vẽ một nữ tử đang đọc sách, tóc đen như mực xõa trên vai, mặt mộc, xiêm y màu hồng đào hơi xộc xệch, cổ áo hơi hé mở. Hắn chậm chạp chớp đôi mi như lông quạ rồi cụp mắt nhưng cũng không ngăn được vẻ dịu dàng trên mặt.
“Thật nhẫn tâm… Chu Cảnh Sâm cất thư đi và nhặt một mảnh giấy in dấu chân của trẻ con cạnh tượng nhỏ lên. Hắn cười một tiếng: "Viết thêm một chữ cũng không muốn.
Bức tượng nhỏ này vừa nhìn đã biết là do Dư thị tự tay vẽ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây