Nhưng người bình thường không nuôi nổi những thành phần như tử sĩ hoặc ám vệ, trừ hoàng thất thì chỉ có thế gia đại tộc là nuôi được. Xem ra thủ đoạn quyết liệt của Chu Cảnh Sâm ở Yến Kinh đã đắc tội không ít người, khiến người ta phải trả thù thế này.
Ba lần bốn lượt bị trộm nhớ thương, dù tâm tính có ổn định và vững vàng đến đâu cũng khó tránh khỏi bất an. Diệp Gia cân nhắc có nên dời đi không, giấu già trẻ Chu gia trước. Trấn Đông Hương tuy phòng bị nghiêm ngặt, nhưng địch tối ta sáng, rất dễ trở thành bia ngắm trong mắt người khác.
Suy nghĩ này được Dư thị ủng hộ, Dư thị sắp bị những chuyện này dọa sợ. Nhất là sau khi Tiểu Thuật Bạch ra đời, bà ấy ước gì mắt mọc khắp người để quan sát mọi ngóc ngách: “Gia Nương đã biết nên chuyển đến đâu chưa?"
Ý định của Diệp Gia đương nhiên là trốn đến phạm vi thế lực của Chu Cảnh Sâm, đó còn phải là nơi mà không bị ai phát hiện.
Nghĩ tới nghĩ lui, tự nhiên là An Tây Đô Hộ Phủ. Nhưng lời nói của Dương Thành Liệt đã cảnh tỉnh nàng, nếu xung quanh nàng có người mang tâm tư khác, e là nàng có dẫn người trốn đến đâu cũng sẽ bị phát hiện. Việc cấp bách đầu tiên là bắt được kẻ phản bội bên cạnh mình. Chuyện điều tra trong quân có Chu Cảnh Sâm lo, nàng bên đây chỉ có thể tự mình điều tra.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây