Động tác nhai của Diệp Gia càng ngày càng chậm, khóe miệng chậm rãi hạ xuống: "Trình Phong..."
"Hả?"
Trình Phong quay đầu lại, nghiêng đầu nhìn Diệp Gia.
"Nghe ta nói." Diệp Gia không thích cảm giác này, điều này khiến nàng cảm thấy rất áy náy: "Việc này không liên quan gì đến ngươi. Ngươi không phải là tướng sĩ của trấn Diệp, trên người ngươi còn có vết thương. Ta rất biết ơn ngươi vì đã cứu ta lần này, nhưng tình hình ở trấn Diệp rất hỗn loạn, ngươi nên quay lại đi..."
"Gia Nhi." Nụ cười trên môi cậu ta có chút ảm đạm: “Đừng vội đuổi ta đi được không?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây