Nàng biết rất nhiều về vũ khí như dao, súng, gậy gộc và vũ khí nóng nhưng cũng chẳng có tác dụng gì. Ở thời đại này không thể sản xuất được những thứ đó, chiếm ưu thế nhất trên chiến trường vẫn là cung thủ, chiến đấu tầm xa có thể đảm bảo về mặt nhân lực và đem lại sức chiến đấu hiệu quả hơn...
Sau nhiều lần cân nhắc suy nghĩ, nàng chỉ có thể thực hiện những thay đổi phù hợp với thời đại dựa trên trình độ kỹ thuật hiện có. Nàng không hiểu về thép và các kỹ thuật rèn bởi vậy nàng chỉ có thể cải thiện độ sắc bén dựa trên hình thức và cách thức sử dụng chúng. Ngay lúc này, Diệp Gia cảm thấy may mắn vì đã có một thời gian dài học tập cũng như sở thích về nghiên cứu kiến trúc cổ, nàng cũng có một chút kiến thức về vũ khí cổ xưa.
Xét về khoảng cách tấn công, chiến đấu tầm xa tất nhiên vẫn là chiến đấu tay đôi. Vào thời cổ đại, chưa có vũ khí nóng cho nên chiến đấu tầm xa sẽ dùng cung và nỏ. Nhưng việc sử dụng thành thạo cung tên không phải chuyện một sớm một chiều. Trước tiên việc bắn cung đòi hỏi phải luyện tập nhiều để đảm bảo độ chính xác. Thứ hai, cung tên xuất xứ phía bắc khác với cung tên của nam, cung phía bắc được làm bằng gỗ cứng cho nên người có cánh tay nhỏ đến việc lên dây cung còn không thể chứ đừng nói đến chuyện bắn xa.
Nỏ thì dễ dùng hơn, đặc biệt là nỏ nhỏ vì nó sử dụng độ đàn hồi để giảm bớt những hạn chế về sức mạnh.
Nàng đã đọc qua một chút về việc chế tạo súng cổ cũng như chế tạo mũi tên và nỏ nhỏ. Hiện tại, tuy không thể thay đổi được độ sắc bén của vũ khí, nhưng nếu xét ở góc độ hóa học thì có thể sẽ có bước đột phá. Mặc dù sử dụng độc có hơi hèn hạ nhưng vào thời điểm quan trọng thì bắt buộc phải tàn nhẫn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây