"Nếu thi công theo bản vẽ của đại nhân, ta e rằng cho dù đó là thuế của toàn bộ huyện Kashgar trong hai năm cũng không đủ khả năng chi trả cho việc thi công thành trì bị cô lập." Diệp Gia không lên tiếng mà chỉ nhìn một lúc, đột nhiên lên tiếng dọa Triệu Vĩ Thanh giật mình.
Triệu Vĩ Thanh đột nhiên quay đầu lại, thấy đó là một thiếu nữ đi vào, lông mày lập tức nhíu lại: "Ai cho ngươi vào? Ra ngoài!"
Diệp Gia chớp chớp mắt, nhưng không quan tâm đến thái độ của hắn ta, chỉ vào bản vẽ của hắn ta mà nói: "...Trên đỉnh tháp canh có thể dùng vôi vữa. Chỉ cần đợi nó khô rồi dỡ mấy tấm ván gỗ xuống là có thể sử dụng, không cần phải sử dụng loại ngói lớn đắt tiền này. Thứ nhất là không thích hợp, phía bắc có bão cát lớn, mái ngói rất dễ bị thổi bay. Thứ hai, chi phí cao, kinh phí để sửa chữa phía bên này của thành trì có khi ước tính là không đủ dùng."
"Ngươi là ai?" Triệu Vĩ Thanh hoàn toàn không nghe Diệp Gia nói gì, sai lầm lúc trước đã khiến hắn ta vô cùng mất mặt, cho nên cực kỳ gắt gỏng: “Việc của ta cần ngươi phải nói ra nói vào? Ở đâu ra lại có ả đàn bà xâm nhập lung tung vào những nơi quan trọng như vậy, người đâu, mau đuổi người phụ nữ này ra ngoài!"
Diệp Gia: “... Xem ra Triệu đại nhân này không phải là người có thể làm việc thực tế.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây