Kể từ khi mang thai, tiểu cô nương này luôn cư xử một cách kì lạ, bây giờ hắn không thể nào nắm bắt được suy nghĩ của nàng. Tuy nhiên đúng là vào lúc này bị nhiễm phong hàn sẽ không tốt cho Diệp Gia và đứa trẻ.
Ngay sau khi hắn thay y phục xong thì đại phu và bà đỡ cũng đã đến.
Bà đỡ đi vào phòng, không nói gì cả mà chỉ sờ sờ bụng Diệp Gia, vén váy của nàng lên nhìn rồi nói một câu: "Vẫn còn sớm, không phải vội."
Diệp Gia nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm, lúc nãy nàng bình chân như vại ăn hết bát mì sau đó còn thuận tiện ăn hết một chén canh. Sau khi Chu Cảnh Sâm thay y phục rồi đi ra, Diệp Gia thậm chí còn muốn ngủ thêm một chút nữa. Tuy nhiên bà đỡ cảm thấy nàng cứ ngồi như này là không tốt, tốt nhất nên để nàng xuống giường và đi lại loanh quanh, việc đi lại giúp ích rất nhiều cho việc đứa trẻ dễ dàng chui ra ngoài. Thành thật mà nói, nằm xuống không đau thì không có nghĩa là khi đi lại sẽ không đau. Nhưng vì để giảm bớt sự đau đớn trong quá trình sinh đẻ, Diệp Gia vẫn cắn răng bước đi loanh quanh.
Diệp tứ muội và Diệp ngũ muội không thể nào ngủ được. Họ nhanh chóng mặc y phục vào và đi đến đây để chăm sóc nàng. Lúc trước khi Diệp Tứ muội mang song thai, nàng ấy và Diệp Gia tuy là tỷ muội cùng cha khác mẹ, nhưng họ lại cùng có một bộ khung xương nhỏ. Chưa kể đến việc sinh đôi còn đau đớn đến mức suýt chết. Tuy nhiên lúc này Diệp tứ muội cũng không nói ra những lời này để dọa Diệp Gia mà chỉ vắt hết óc để truyền thụ lại kinh nghiệm của mình cho Diệp Gia: "Khi tỷ muốn sinh con, ngàn vạn lần tỷ nhớ thở ra và làm theo bà đỡ."
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây