Diệp Gia liếc mắt nhìn họ vài lần, cũng không hề giấu diếm: "Ta không dám nói là ta biết cách xây dựng. Thợ mộc và thợ xây lành nghề cũng không dám đảm bảo vì vậy ta chỉ đề nghị nên thay đổi vật liệu xây dựng một chút."
Dư thị cũng nghĩ như vậy, cho rằng đợt xói mòn do cát gió Tây Bắc lần này rất nghiêm trọng, hầu hết mọi người đều không dám sử dụng vật liệu bằng gỗ để xây nhà. Họ sợ rằng nếu nhà bị gió cát thổi trong một thời gian dài thì chưa đến mười năm nhà đã bị mài mòn rồi. Ban đầu, tháp canh được xây dựng cao, nhưng nếu không kiên cố, khi gió thổi nó sẽ sụp đổ: "Chẳng trách Doãn An đã đi lâu như vậy mà vẫn chưa trở về. Ước chừng việc đi qua đi lại trằn trọc trăn trở tốn rất nhiều thời gian và ông sức. Gỗ thực sự rất hữu ích, nhưng đôi khi không phải vậy."
Diệp Gia mỉm cười, Diệp ngũ muội thấy thời gian cũng không còn sớm nữa nên đã đứng dậy: "Đã đến giờ chuẩn bị bữa tối rồi."
Kể từ khi nàng được đưa về Đông Hương trấn, Diệp ngũ muội không cần phải động tay động chân chuẩn bị cớm canh cho nhà họ Chu. Trên thực tế, tay nghề nấu ăn của một số người ở dưới đây cũng khá tốt, nhưng chị em nhà họ Diệp đã quen với mùi vị thức ăn do chính tay mình nấu vì vậy họ cảm thấy người khác nấu không ngon cho nên họ đều tự mình nấu ăn.
Diệp tứ muội gọi hai đứa trẻ đang chơi đùa trên tấm thảm ở ngoài đại sảnh vào, sau khi dặn dò hai câu, nàng ấy cũng đứng dậy: "Vậy thì ta và ngũ muội sẽ qua đó giúp một tay."
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây