Nghĩ đến tình hình ở Tây Bắc vẫn luôn hỗn loạn, bà ấy chợt cảm thấy có hơi sợ hãi: "Chẳng lẽ thành trại ở bên đó lại xảy ra chuyện gì rồi sao?"
"Không." Diệp Gia gấp thư lại, bỏ lại vào phong thư: "Chỉ có điều, thành trại ở bên đó gặp một chút rắc rối."
Thản nhiên nhét lá thư vào trong tay áo, Diệp Gia ôm bụng đi vài bước, từ từ đi đến cửa sổ, vén rèm che gió nhìn ra ngoài. Bên cửa, tuyết rơi dày đặc, không có dấu hiệu dừng lại, còn chưa kể đến tình trạng sức khỏe hiện tại của nàng nữa, có lễ nàng không thể sống sót trong cái thời tiết này, cho dù có có thể vượt qua, e rằng nàng cũng không thể tiến hành xây dựng tường thành ngay lập tức. Vốn dĩ, trường đông giá rét thì không thể nào thi công được, chất lượng của các vật liệu cũng không được tôt lắm vì vậy phải đợi đến khi tuyết ngừng rơi và thời tiết trở nên ấm áp hơn một chút.
Dư thị đi theo nàng hai bước, bà ấy cũng không biết nàng đang nhìn cái gì.
Thực ra, Diệp Gia cũng không nhìn cái gì cả, mà trong lòng nàng chỉ đang thầm cân nhắc mọi chuyện mà thôi. Với tình hình thời tiết như hiện tại, người Đột Quyết và những người du mục phía Bắc khó có thể đi về phía Nam để cướp bóc. Suy cho cùng, có thể họ sẽ cướp đoạt bằng cả mạng sống nhưng không còn sống để mang về. Bây giờ, Diệp Gia còn đang lo lắng về chuyện khác, người nghèo ở Tây Bắc sẽ không thể sống sót qua mùa đông này. Nghĩ đến đây, Diệp Gia đột nhiên quay đầu nhìn phía Du thị: "Nương, trong phòng người có bút mực không?"
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây