“Tìm rồi. Tôn Ngọc Sơn cũng đau đầu, nếu không hắn ta sẽ không vội gửi thư cho Chu Cảnh Sâm: “Chỉ xét tay nghề có thể tìm thợ nề đến làm, nhưng người thật sự hiểu kiến tạo thành trại và tường thành lại không có. Nếu muốn xây một tường thành kiên cố không thể phá vỡ thì chúng ta phải tìm những người có kiến thức liên quan mới được.
Nói xong, Tôn Ngọc Sơn không khỏi nhìn Chu Cảnh Sâm: "Chủ tử, bên Tây Tràng có điều được người nào hiểu mảng xây dựng sang không?
Người biết xây dựng tự nhiên là người của Công bộ, lúc trước Chu Cảnh Sâm cũng chỉ biết một ít. Hắn cau mày suy nghĩ một lát, mặc dù ở Tây Vực có rất nhiều nhân tài lưu vong, nhưng phần lớn đều là quan chức, người thực sự hiểu rõ về công nghệ xây dựng dân dụng hình như chẳng có ai.
“Không vội." Chu Cảnh Sâm suy tư một lát: “Phái người qua hỏi một câu là biết.
Nhiều năm qua đi, gần ngàn người bị đày đến Tây Tràng, hầu hết đều không cầm cự nổi một năm mà nhắm mắt xuôi tay. Hiện giờ chưa tới năm trăm người còn sống. Khi tiết trời ngày càng lạnh hơn, người sống sót sẽ càng ngày càng ít. Lần trước Chu Cảnh Sâm mang đi một đám người, Tây Tràng hiện còn chừng ba trăm người. Mùa đông năm nay lạnh đến nỗi chục năm khó gặp, không biết qua đông này còn mấy người sống sót.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây