Nhắc đến thì Chu Cảnh Sâm đã âm thầm làm chủ đưa người Dư gia đến Bắc Đình kể từ tháng ba tháng tư trước đó. Lúc đó suy nghĩ cho sự an toàn của bọn họ, nên đã không nói vị trí của Dư gia cho người khác biết. Một là người biết càng ít càng tốt, hai là tình hình của đô hộ phủ ở An Tây phức tạp, lúc đánh trận không thể sắp xếp được. Bây giờ thế cục của Tây Bắc tạm thời đã ổn định, nếu như Dư thị muốn gặp, đương nhiên Chu Cảnh Sâm sẽ sắp xếp.
“Nương có muốn gặp mấy người ngoại tổ và cửu cửu không?
Dư thị nghe vậy thì giật mình, mím môi, đột nhiên có cảm xúc dạt dào khó nói khi về cố hương. Nói ra thì, Dư thị đã không gặp người Dư gia bốn năm năm rồi, Dư gia sẽ rơi vào bước đường này ít nhiều cũng có liên quan tới phủ Cảnh Vương. Tuy Dư thị chưa từng nhắc đến, nhưng trong lòng lại cảm thấy có lỗi với người nhà nương. Khựng một lát, bà ấy mới hỏi: “Mấy người ngoại tổ của con có khoẻ không?
“Đương nhiên đều tốt. Chu Cảnh Sâm mỉm cười: “Ngoại tổ lo lắng nương không thể chăm sóc tốt cho bản thân mình, thường hỏi tình hình gần đây của nương.
Vừa dứt lời, mắt của Dư thị đột nhiên đỏ lên. Bất kể có lớn chừng nào, thì trước mặt cha nương đều là trẻ con. Dư thị chùi đôi mắt ẩm ướt, hít một hơi thật sâu, hỏi thăm cặn kẻ tình hình gần đây của người Dư gia.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây