Chu Cảnh Sâm vẫn chuyên chú pha trà như khi nàng vừa mới đến, trong lúc nhất thời thì tay cầm bình trà có chút ngẩn người,
Hầu kết hắt trượt hai cái, thấy Diệp Gia như thế thì có chút dỡ khóc dỡ cười. Chu Cảnh Sâm cũng không muốn thừa nước đục thả câu, suy nghĩ một lát rồi mới mở miệng nói: “Đại đô hộ đời trước, Kiều Linh khanh cũng là một quan gia phạm tội bị lưu đày, Dương Gia lại là một nhà giàu có ở Quy Tư, cũng từng có tổ tiên làm quan, ở nơi này cũng được tính là nhà lớn nghiệp lớn. Nhưng chuyện là con nối dòng của Dương Gia ít ỏi, đến thời phụ thân của bà Dương cũng chỉ còn một người con gái…
“Thời điểm còn trẻ, bà Dương đã có người trong lòng, là một để tử nhà giàu. Hai người là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên cũng được coi là tình cảm sâu đậm. Chẳng qua là không như ông muốn, hắn không thể lập gia đình. Dương Gia chỉ có một người con gái, tất nhiên Dương phụ sẽ không để cho Dương gia đoạn tuyệt hương khói. Cho nên từ nhỏ bà Dương chỉ có thể chọn một người ở rễ, bảo vệ hàng nghìn hàng vạn gia sản của Dương gia, cũng với hương khói Dương gia.
Chu Cảnh Sâm nhấp một ngụm trà mới nói tiếp: “Đương nhiên bà Dương không chấp nhận. Bà ấy là người có tính tình mạnh mẽ, khi đã trưởng thành cũng liều chết không theo. Nhưng vấn đề chính là người trong lòng bà ấy lại không có quyết tâm như thế. Thế nên cưới một cô nương môn đăng hộ đối khác, từ bỏ bà ấy.
“Thế sao…
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây