“Không có việc gì. Diệp Gia bây giờ mới xác định là đã tỉnh thật rồi, nhất thời cũng cười: “Chỉ là nhất tay mà thôi, không dám nhắc đến.
Bà lão cười, Diệp Gia vì thế ngồi xuống đối diện bà.
Diệp Gia có chút gấp gáp, lúc này trên người nàng vẫn còn mặc bộ y phục khi đến Dư gia làm khách. Y phục từ vải đến trang sức đều là Chu Cảnh Sâm đưa cho, đến cả An Tây Đô hộ phủ cũng không có chất liệu này. Hai người ngồi xuống, ánh mắt của bà lão quét qua trên người của Diệp Gia từ trên xuống dưới…Sau đó bà có chứt hoảng hốt nhìn nhìn ngoài cửa sổ, trong ngực bà ấy vẫn là cái hũ tro cốt đó, một bàn tay đang lau lấy nó.
Rõ ràng mặt không có chút thay đổi nào nhưng cử chỉ lại khiến người ta cảm thấy thật đau lòng và cô đơn.
Từ sau khi Diệp Gia phát hiện bà ấy ôm là cái gì thì cũng đoán được đại khái câu chuyện đó. Tuổi già cô đơn, không có gì khác ngoài chuyện đó.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây