Lúc trước Chu Cảnh Sâm và Diệp Gia đã lập gia đình một lần nữa, thì Dư thị cũng đã viết một phong thư gửi cho nhà mẹ đẻ. Trong thư hận không thể nói Diệp Gia thành một đóa hoa, mấy mợ cũng biết được chuyện nói trong thư.
Diệp Gia bị các mợ vây quanh, Chu Cảnh Sâm ở trong phòng cùng dư lão thái gia lại không có không khí thoải mái như thế.
Việc làm của Chu Cảnh Sâm ở Bắc Đình đô hộ phủ, tuy rằng Dư Gia không biết nhiều lắm nhưng lão thái gia đã có thể đoán được. Bản chất của đứa cháu trai ngoại này của ông chính là người có thù tất báo. Mối thù cả nhà Cảnh Vương bị giết này, hắn nói thể nào cũng không thể không báo.
Nếu như thế thì Chu Cảnh Sâm ở Bắc Đình lại càng không thể yên phận được. Tóm lại chính là có chuyện mờ ám. Dư lão thái gia xưa nay đối với chuyện triều đình không có chuyện kính sợ gì. Chính là người lấy dân làm đầu, xã tắc làm việc nhẹ, vua không đáng giá. Hiện giờ tên tiểu tử trộm mới ngồi được trên long ỷ đó dư lão thái gia cũng không thèm để mắt đến. Nhưng ông cũng không đồng ý để Chu Cảnh Sâm lấy tính mạng của dân chúng làm tiền cược trong trận báo thù này.
Ông cháu hai người đối mặt với nhau, Chu Cảnh Sâm chậm rãi cầm ấm trà rót một ly trà cho lão thái gia. Trong thư phòng tĩnh lặng có hương trà lượn lờ giữa hai người già trẻ, cuối cùng Chu Cảnh Sâm nói: “Ông ngoại, cháu trai là người được người dạy ra.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây