Diệp Gia vén chăn cho bà ấy, lại nhìn về sợi dây trên cổ bà ấy. Có ánh đèn mới nhìn được gần, lúc này Diệp Gia mới nhìn rõ được đó là một cái lệnh bài. Nhìn hoa văn trên lệnh bài, đó hình như là một hoa văn động vật. Diệp Gia lấy xuống từ trên cổ bà ấy, lại đi nhanh đến để nhìn, lại không nhìn thấy được văn tự hay những đồ án đánh dấu nào. Đoán đó hẳn chính là một thư văn khắc về hổ hoặc báo.
Nàng nghĩ nếu đưa cho Chu Cảnh Sâm nhìn thì hẳn là hắn có thể biết được đó là lệnh bài gì?
Diệp Gia nhìn thoáng qua người nằm trên giường, lại thình lình thoáng qua trong ngực bà ấy, trong ngực bà ấy là hủ tro cốt. Tình huống không người lên tiếng thế này đúng là có chút dọa người.
Diệp Gia rùng mình một cái, cầm vật này về lại phòng của mình. Chu Cảnh Sâm đã cho người đưa nước nóng đến, đang ngồi ở cái bàn bên cạnh chờ nàng. Diệp Gia đưa tay lấy cài đèn đang đặt ở trên cái bàn. Chờ sau khi tiểu nhị đi ra ngoài thì Diệp Gia mới đưa vật đó đến trước mặt Chu Cảnh Sâm: “Tướng công, chàng biết được vật này là vật gì sao?
Chu Cảnh Sâm nhận lấy rồi lật qua lật lại xem một chút mới mở miệng: “Đây chính là hổ phù của An tây Đô hộ phủ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây