Tuy nhiên đường xá xa xôi, tin tức của gửi từ Bắc Đình muốn dâng lên đến ngự thư phòng của Hoàng đế Đại Yên cần phải trải qua rất nhiều công cuộc kiểm duyệt, nên nhanh nhất cũng phải mất khoảng ba tháng, còn chậm thì cần cả năm. Nếu như có kẻ gây rối ở giữa thì rất có khả năng tin tức sẽ không được trình lên ngự thư phòng. Tình cảnh của huyện Kashgar không thể kéo dài được lâu đến vậy, Quách Hoài cũng chỉ còn cách để cầu khiến Tô Lặc Đồ.
Nhưng Tô Lặc Đồ công việc bận rộn, nên không đủ kiên nhẫn đến gặp hắn ta. Quách Hoài không còn cách nào khác đành phải báo cáo bôn ba khắp nơi, lấy danh nghĩa của tri huyện kêu gọi các thương nhân địa phương cho vay mượn lương thực.
Từ xưa đến nay, Quách Hoài luôn làm việc thẳng thắn công khai, nên từng động thái cử chỉ lần này đều gióng trống khua chiêng. Tuy nhiên các thương nhân địa phương vì chính lệnh được ban hành trước đó mà căm hận Quách Hoài tận xương tủy, đương nhiên là sẽ giả câm giả điếc, không ai thèm lên tiếng phản hồi.
Chưa kể đến dân chúng địa phương còn thường xuyên chửi bới mắng mỏ những thương nhân giàu có đó là làm giàu thất đức, đồng thời cũng vì sự chạy vất vả mà không có kết quả của Quách Hoài mà thấy cảm động rớt nước mắt. Đúng lúc này thì Diệp Gia đứng ra. Nàng lấy danh nghĩa là phu nhân của giáo úy, hợp sức với người của nha môn mở một lều phát cháo ở trên trấn và thôn làng.
Một ngày hai bữa, phát cháo vào buổi sáng và tối.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây