Sau khi thu hoạch xong lưng thực, ngoại trừ một nhóm người đi theo ông lão tiếp tục gieo trồng đợt hoa màu thứ hai ở đáy cốc ra thì có rất nhiều người nhàn rỗi không có việc làm, được Diệp Gia xem như nhân công phái ra ngoài làm việc. Những người này lúc trước vốn dĩ có thể được Chu Cảnh Sâm giữ lại, đương nhiên là từng người đều có bản lĩnh. Biết chữ, biết tính toán sổ sách đều là mức cơ bản, có vài người đảm nhận công việc trưởng quầy cũng xem như có tài mà không phát huy được.
Mấy điều này đều là sau khi Diệp Gia viết thư cho Chu Cảnh Sâm, nghe hắn đề cập đến thì mới biết được. Người này từ trước đến nay không bao giờ lãng phí sức lực để giữ lại những người vô dụng, trong số hơn năm mươi người được hắn dẫn từ trận Tây về đây một cách thần không biết quỷ không hay không ai là người không có tài cán.
Chính vì hắn đã mạnh dạn khẳng định như vậy, nên Diệp Gia mới có dũng khí dùng người.
Mấy cửa hàng đặt mua lúc sau không cần Diệp Gia phải đích thân đi xử lý, đến tận nơi khảo sát thực tế nữa. Chu Cảnh Sâm nắm giữ khế ước bán thân trong tay, nên khi sai những người này ra ngoài làm việc, những gì cần làm bọn họ đều hoàn thành đâu vào đấy. Cửa hàng thực phẩm chín chẳng qua chỉ là một chuyện rất nhỏ, chọn mua, con đường mua hàng, đều có thể được giải quyết ổn thỏa. Khi thu gom được càng nhiều thịt, thì có khoảng hơn mười cơ sở cửa hàng Tây Thi được mở cửa, ở Luân Đài có hai quán, Ung Châu hai quán, ở phủ đô hộ An Tây cũng mở thêm mấy cơ sở.
Khổ nỗi Tinh Tuyết hiên dược liệu hạn chế, không thể cung cấp được số lượng lớn Lê Hoa cao, nên chỉ mở được hai chi nhánh. Hình thức tiếp thị cũng không cần phải thay đổi, cùng một lí do thoái thác giống nhau lan truyền khắp địa phương sẽ biến thành các hình thức khác nhau, lại có thêm một lần hiệu nghiệm.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây