Ngày nào Dư thị cũng nghe ngóng động tĩnh ở bên ngoài, vỗ ngực trong lòng cảm thấy thật may mắn: “Thật may là Gia Nương dự đoán được trước, từ sớm đã tích trữ đầy đủ lương thực. Nếu không, dựa vào tình hình hiện tại, trận chiến này kéo dài, sợ rằng chúng ta cũng phải đi chạy nạn mất.
Khoảng thời gian gần đây của hàng tạm dừng hoạt động. Nguyên nhân chính là thiên hạ đang loạn, nên có rất ít mở cửa hàng để kinh doanh. Dù cửa hàng Tây Thi có mở cửa thì cũng không có nhiều thịt để bán. Trên trấn có rất nhiều người nhát gan đã đóng cửa và trốn đến vùng nông thôn để tránh nạn.
Tuy nhiên chỉ cần chưa ra khỏi địa phận Bắc Đình, thì bọn họ dù có trốn đến nơi nào cũng không thể an toàn tuyệt đối.
Diệp Gia vui mừng vì vị trí của trấn Đông Hương khá tốt, cho dù có xảy ra chuyện gì thì cũng không dễ dàng phải đứng mũi chịu sào*. Tuy rằng có một số cửa hàng đã đóng cửa, nhưng đa số vẫn hoạt động kinh doanh bình thường. Chủ yếu là suốt mấy năm nay, vùng Tây Bắc liên tiếp phát sinh chiến tranh, nên các thương hộ sớm quen với loạn lạc, muốn lợi dụng cơ hội này để kiếm chác chút tiền tài. Vải vóc mà Diệp Gia phân phó ông Tôn đi mua đã được giao tới, rồi tìm một biện pháp thích hợp để phân chia ra, tìm người may thành quần áo.
Mới nói Diệp Đồng Sinh có khả năng sẽ khua tay mua chân, kết quả Diệp Đồng Sinh còn chưa kịp nói gì thì Diệp Tô thị đã lên tiếng trước.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây