Tuy rằng những lời nàng ta nói đều là sự thật, nhưng bị người khác nói thẳng ngay trước mặt, Diệp Gia vẫn cảm thấy bị xúc phạm. Nếu xét về thân phận và địa vị đương thời của nhau, Diệp Gia là chính thê của một giáo úy, cho nên dù nàng không thèm để ý khách sáo với Ngô San thì cũng không tính là sai. Ngô San bày ra dáng điệu cao quý để hất hàm sai khiến, yêu cầu này nọ như vậy, quả thực là khinh người quá đáng mà. Lập tức giọng điệu nói chuyện bớt đi mấy phần khách sáo: “Tuy nhiên Chu gia ta bán phương thuốc này khi nào, lại đem bán cho ai, thì đó là quyền cuả Chu gia ta. Ngu di nương là người ngoài, liền không cần đến ngươi phải hao tâm tổn sức làm gì.
"Ngươi!"
Sắc mặt Ngô San khó coi, nụ cười dần dần biến mất: “Giáo úy phu nhân dường như không thèm đặt phủ Đại đô hộ vào trong mắt thì phải?
"Không phải vậy, " Đàm phán kinh doanh không ổn liền bắt đầu lôi quyền thế ra chèn ép người khác, quả nhiên, Diệp Gia cũng mất hết kiên nhẫn ngồi dây dưa với nàng ta: “Chỉ là ngũ di nương còn chưa đủ tư cách để đại diện cho phủ Đại đô hộ. Dù sao thì Đại đô hộ cũng khá tán thưởng tài hoa của ngoại tử*, cũng cực kì coi trọng ngoại tử.
*Cách vợ gọi chồng.\
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây