Những khách khứa thường ngày đông đúc sôi nổi ở quán trà đã bị đuổi đi hết lượt, chỉ giữ lại duy nhất một người kể chuyện ngồi ở trước sảnh. Trước sau nữ nhân đó có mấy nha hoàn đứng hầu hạ. nghe thấy có tiếng động cũng không thèm quay đầu lại nhìn, vẫn đang nhỏ giọng nói chuyện dỗ dành nữ tử kia vui vẻ.
Trông thấy tư thái kiêu ngạo đó, trong lòng Diệp Gia lạp tức hiểu rõ.
Thời cổ đại, những nử tử sống ở nơi kín cổng cao tường rất ít khi có cơ hội đi xa nhà. Không phải là không được phép, mà thực sự là đường xá rất xa xôi. Chính thê cũng không có nhiều thời gian rảnh rỗi để đi ra ngoài, có những người bị gả xa, thì khả năng cả đời cũng khó có được một chuyến về thăm nhà mẹ đẻ. Cứ như vậy, thì càng không cần đề cập đến sự tự do của một thiếp thất. Cho nên có thể dễ dàng thấy được, cuộc sống của ngũ di nương này khá tốt đẹp, được hạ nhân vây quanh hầu hạ, còn có thể dắt theo nha hoàn về nhà ngoại thăm người thân, được sủng ái nhường nào thì không cần nói cũng biết.
Diệp Gia được người dẫn tới trước mặt nàng ta, lúc này nữ tử kia mới bình thản ngẩng đầu lên nhìn liếc qua.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt của nữ tử kia thoáng ngạc nhiên.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây