Ánh nắng chiếu vào mặt của hắn, lông mi như lông quạ tạo nên bóng đen xanh dưới mí mắt. Tướng mạo của hắn tuấn mỹ hiếm có, màu da như ngọc, gương mặt sáng lấp lánh.
Cái gì gọi là nụ cười ấm áp như gió mùa xuân? Là cái này. Đương nhiên, sẽ ấm áp như mùa xuân hơn nếu trên mặt người này không dính máu. Diệp Gia tê rần, cúi đầu nhìn về phía con cá xích Lư đầu một nơi thân một nẻo. Suýt nữa quên mất trong nhà còn có một người chém người như cắt dưa.
“Thứ này phải làm thế nào? Nam nhân ngẩng đầu, trong mắt lọt cảnh xuân, lẳng lặng sáng ngời chói mắt.
Diệp Gia: “… Nếu trên tay đã dính tanh thì để hắn làm.
Diệp Gia thật ra cũng không có sỉ diện như vậy, giết con cá mà thôi. Kiếp trước nàng còn nhìn thấy mẹ giống bị động kinh phong nắm lấy con cá điên cuồng đập lên trên mặt đất ở trong phòng bếp, máu bắn tung tóe khắp tường trần nhà phòng bếp. thế là nàng ngồi xổm xuống, nghiêm trang chỉ huy Chu Cảnh Sâm cách lấy mang cá ra, mổ bụng mổ ngực, xử lý nội tạng, nhân tiện bóc lới màng đen ở vách trong bụng cá: “Thứ này nhất định phải xử lý sạch sẽ, nếu không sẽ vừa tanh vừa đắng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây