Diệp Gia vốn muốn cười cợt người ta. Nhưng nhìn thấy cái tay kia của Chu Cảnh Sâm mỗi lần đều nhắm sai mấy cây cỏ kia, nàng có chút không cười được. Lần một lần hai không làm rơi, lần ba lần bốn vẫn còn ở đó. Chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế đáng chết của Diệp Gia nhịn không được, bước nhanh tiến lên kéo cổ áo của hắn cưỡng ép kéo người cúi xuống hái được cây cỏ kia.
Túm xong cây cỏ mới phát hiện không đúng, bốn mắt nhìn nhau, Chu Cảnh Sâm vòng tay qua eo của nàng.
Dư thị nghẹn họng nhìn trân trối. Diệp Gia vừa nghiêng đầu, bà ấy vội vàng giả vờ bận rộn, ôm tiểu tôn nữ rời đi: “Gia nương, ta đi rửa củ cải, ta bắt đầu vào đi cắt…
Diệp Gia: “… Làm gì vậy, phủi cỏ mà thôi.
Lất cỏ nát xuống, nói vỡ bên trên cũng phải lấy xuống vài trải lại. Tôn Ngọc Sơn đã từng làm thợ hồ, nhưng chỉ là học đồ. Không biết làm, không biết nhiều về cách thức. Hắn ta sử lý ngói vỡ và cỏ nát ở trên xuống, sau đó không biết nên trải ngói lần nữa hay là trát vữa trước, hắn ta không biết.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây