Dặn dò Diệp Gia mấy lời này xong, hắn còn không kịp nghỉ ngơi chút nào mà vội vàng rời đi.
Vốn dĩ Diệp Gia muốn khởi hành sau hừng đông, nhưng Chu Cảnh Sâm đã rời đi rồi. Lúc này, nghị lực của Diệp Gia phấn chấn hơn gấp trăm lần, đến mức không thèm quay về ngủ bù. Phân phó Hỷ Lai thu xếp hành lý xong xuôi, liền lợi dụng đêm tối mang theo bốn hộ vệ không khác gì những cái bóng, gấp rút trở lại thị trấn Đông Hương.
chưa nói đến người Cố gia, thời điểm bọn họ tìm tới tiểu viện kia thì người sớm đã dọn đi không còn bóng dáng nào. Lúc đó có khi Diệp Gia đã chạy về đến trấn Đông Hương rồi.
Hôm đó Diệp Gia trở về quả thực không khéo, hiếm khi được hôm ông trời đổ mưa. Xe chạy lộc cộc đến viện tử ẩm ướt của Chu gia, Dư thị che ô vội vàng bước đến mở cửa. Trông thấy Diệp Gia còn chưa kịp vui mừng, thì nghe thấy Diệp Gia lên tiếng nói: “Mẫu thân, chúng ta mau dọn đến Thẩm phủ ở đi.
Dư thị sửng sốt một lúc, không hiểu vì sao bỗng nhiên lại muốn chuyển nhà. Cái tiểu viện này tuy rằng hơi đơn sơ, nhưng ở lâu dần sẽ nhận thấy sống ở đây rất thoải mái, dễ chịu. Dư thị hiện tại đã quen với sự thuận tiện nơi đây, cũng giống như Diệp Gia, bà ấy không quá muốn lại dọn vào nơi nhà cao cửa rộng. Bà ấy vừa định hỏi là có chuyện gì xảy ra, đến khi Diệp Gia bước từ trên xe la xuống đất, đồng thời cũng bắt gặp bốn khuôn mặt xa lạ trong xe liền nhanh chóng hiểu ra tất cả.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây