“Gia Nương, thế gia đại tộc tranh quyền đoạt lợi, nào có ai trên tay không dính máu tươi. Chu Cảnh Sâm không dám chắc chắn rằng Cố Minh Hy nhất định sẽ ra tay, dù sao thì Cố Minh Hy có dám khiêu khích hắn hay không thì lại là một chuyện khác, nhưng đề phòng bất trắc vẫn là điều rất cần thiết.
Diệp Gia vốn dĩ không nghĩ đến chuyện sinh tử, nhưng sau khi nghe xong những lời Chu Cảnh Sâm nói thì không thể không cẩn thận hơn.
Dù sao thì nếu thay đổi một góc nhìn khác, việc giết chết nàng rồi dàn dựng là một vụ tai nạn cũng không phải việc gì quá khó. Nói đến đây, Diệp Gia không nhịn được nhớ lại nguyên nhân cái chết của nguyên chủ. Chuyện nguyên chủ bị bán vào lầu xanh, chưa đến một năm thì bị khách làng chơi đánh chết, phải chăng chuyện này cũng bị kẻ khác động tay động chân vào?
Có một số chuyện không thể suy nghĩ quá chi tiết, vì nghĩ càng sâu thì càng thấy đáng sợ. Xem ra số tiền vất vả kiếm được đã đến lúc phát huy được tác dụng, nên thuê mấy tên hộ vệ giỏi đánh nhau để trông coi nhà cửa.
Hai người cùng yên lặng nằm trên giường ôm chặt lấy nhau, một lúc lâu sau Diệp gia mới mỉm cười nói: “Yên tâm, số ta may mắn như vậy, sẽ không chết dễ dàng đến vậy đâu. Ồn ào suốt cả buổi chiều, ta đói bụng quá rồi. Mau ngồi dậy đi ăn cơm tối thôi nào.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây