Xe la dừng trước cửa viện tử kêu cót két, Triển Lâm và Tư Nam ngồi bên ngoài nhẹ nhàng lên tiếng thông báo một câu ‘đến rồi’. Cũng không dám lên tiếng quấy rầy nữa, mà yên lắng chờ đợi ở bên ngoài. Quần áo Diệp Gia bị vò có hơi nhăn nhúm, chỉnh trang một lúc lâu mới gọn gàng lại được. Nàng xuống xe đi vào nhà, Chu Cảnh Sâm xuống sau cô một bước cũng không đi theo phía sau, mà đổi hướng rẽ sang hướng phòng bếp.
Chờ lúc sau, thấy cả người hắn tỏa ra mùi thuốc nồng nặc bước vào trong phòng, Diệp Gia đang ngồi trên giường thu dọn hành lý, bỗng nhiên cảm thấy sống lưng cứng đờ.
Sắc mặt Chu Cảnh Sâm không hề thay đổi đóng cửa lại, ôm lấy Diệp Gia đang định đi ra ngoài, trực tiếp dẫn vào phòng trong. Chiều hôm đó, hai người họ không bước chân ra khỏi phòng nữa. Diệp Gia không dám phát ra tiếng kêu ngay giữa thanh thiên bạch nhật*, dù cho bị ép nước mắt rơi lã chã, hận không thể cắn chết Chu Cảnh Sâm.
*Ban ngày ban mặt.
Hai người ở yên trong phòng ầm ĩ đến tận khi trời sắp tối, Diệp Gia thực sự đói đến nỗi không muốn cử động nên cuối cùng Chu Cảnh Sâm cũng chịu buông tha cho nàng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây