Người có quyền có tiền ở Luân Đài đều mua sắm đồ đạc ở khu phía Đông, đồ ăn ở đó cũng đắt hơn một nửa trở lên so với giá cả bán ở khu phố Nam, Bắc, và Tây. Lê Hoa cao mà Diệp Gia muốn tung ra bán chính là nhắm vào đối tượng người tiêu dùng cao cấp này, cho nên đương nhiên là muốn cửa hàng của mình sẽ tọa lạc ở một nơi phồn hoa thịnh vượng.
Khu chợ ở bên phía Luân Đài này hoàn thiện hơn rất nhiều so với ở trấn Đông Hương, mặc kệ là làm ăn kinh doanh hay cho thuê cửa hàng, thì người môi giới làm việc đều rất có nguyên tắc. Bước đầu tiên, Diệp Gia đương nhiên là cần đi tìm một người môi giới đáng tin cậy, và tìm thêmemột người thích hợp để đi nghe ngóng về tình hình của cửa hàng.
Ở Luân Đài có mấy nhà làm môi giới, ngoại trừ người môi giới của thương hộ tự tổ chức ra, thì còn có người môi giới do quan phủ thành lập nên. Cửa hàng môi giới lớn nhất đương nhiên là nơi do quan phủ thành lập, giá cả hàng hóa bên trong khu vực Luân Đài vốn không ổn định, công việc của những người buôn bán thông thương đều có thể tiếp cận được đến nó. Trong đó cũng có rất nhiều người môi giới, làm việc linh hoạt, nói chuyện lại êm tai. Điều quan trọng nhất là trong tay họ nắm rất nhiều tài nguyên. Nhưng chỉ có một nhược điểm, là giá đắt. Môi giới do các thương nhân điều hành thì thấp hơn chút, giá cả rẻ hơn tận một nửa.
Nếu Diệp Gia muốn đặt mua cửa hàng, thì đương nhiên sẽ không so đo chút khoản tiền môi giới nho nhỏ. Tìm một người môi giới đã có kinh nghiệm cực kì lão làng, trước hết là nghe Diệp Gia mô tả yêu cầu cụ thể của cửa hàng một lần, sau đó người này liền mở ra một cuốn sổ ghi chép dày cộm.
Sau khi lục lọi một lúc lâu, rồi chọn ra mấy chỗ để dắt đoàn người Diệp Gia đi ngắm nghía một chút.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây