Cuối cùng, vẫn là Diệp ngũ muội quen thuộc nơi này, nên bọn họ mới có thể thuận lợi nhóm lửa nấu cơm. Hóa ra là bên trong thành Luân Đài sử dụng củi lửa không dễ dàng như ở trấn Đông Hương, ở đây muốn dùng củi thì đều phải bỏ tiền ra mua.
Bữa tối hôm kéo dài đến tận khi trời tối, Liễu Nguyên và Lý Văn Trúc đã ngà say mới cáo từ ra về. Diệp Thanh Hà và Chu Cảnh Sâm dùng cơm xong lại quay về thư phòng, không biết là bàn bạc chuyện gì, Diệp Gia gọi Tư Nam đánh xe đưa Diệp ngũ muội về Dương gia trước.
Chờ đến khi Diệp Thanh Hà rời đi thì đã là giờ tuất, Diệp Gia ở trong phòng đã sớm tắm rửa xong, người đã nằm xuống chiếc giường trong phòng ngủ của Chu Cảnh Sâm.
Mấy ngày qua, nàng ngồi xe suốt một chặng đường dài từ trấn Đông Hương đến Luân Đài, mệt mỏi đến nỗi xương cốt đều sắp giòn tan ra rồi. Đường đi ở thời cổ đại cũng không bằng phẳng, vuông vức như mấy loại đường trải xi măng ở thế hệ sau, còn chưa kể đến nhiều đoạn lồi lõm, gập gềnh. Bánh xe đè lên trên đó vốn đã rất xóc nảy, nếu chạy có khi còn làm gãy vụn hết xương cốt. Diệp Gia vừa mưới đặt lưng nằm xuống liền không nghĩ ngợi được gì nữa, rất nhanh đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Chu Cảnh Sâm ngồi trong sân hồi lâu, ánh trăng sáng như tấm lụa mỏng bao phủ khắp bốn phía của viện tử. Hắn lặng lẽ ngồi trong sân, ngẩng đầu lên ngắm trăng sáng hồi lâu, trong lòng hồi tưởng lại những lời Lý Văn Trúc nói lúc chiều, vẻ mặt mờ mịt không rõ ràng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây