"Muốn đặt mua cửa hàng tất nhiên phải tới Luân Đài." Diệp Gia suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: "Bên Luân Đài phồn hoa hơn trấn Đông Hương nhiều, khác một trời một vực. Sao nhà ta phải để ý đến trấn Đông Hương một mẫu ba phần đất?"
Dư thị nghe Diệp Gia nói mà sửng sốt, nghĩ lại thì đúng như vậy thật.
Cũng không phải chưa từng bán cao hoa lê ở trấn Đông Hương, mười mấy bình thuốc trong tiệm thuốc có thể từ mùa đông này tới năm sau luôn. Tuy đó người dân ở đây không biết công dụng của sản phẩm nhưng người từng dùng qua chắc hẳn phải biết hiệu quả của nó. Cái này thoa lên trên mặt ngoại trừ vết thương ra thì cũng ổn, còn có tác dụng làm trắng da. Suy cho cùng vẫn là do người dân ở đây quá nghèo.
"Gia nương con định sẽ làm như thế nào? Như vậy có được không?" Dư thị thấy không thể hiểu nổi con dâu đang nghĩ gì, nhưng nghe kĩ thì thấy hết sức hợp lý. Mỗi lần Diệp Gia ra tay đều có thể ôm bộn tiền trở về.
Diệp Gia có thể có dự định gì, mùa đông năm ngoái nàng vừa vòng lên trên bục một chuyến, thấy được vài chuyện. Ngày tuyết rơi dày đặc, nàng và đám Diệp ngũ muội có đi dạo một vòng quanh thành nội nơi được ca tụng là phồn thịnh giàu có bậc nhất, mấy món ăn thường ngày đều có đủ. Khác hoàn toàn so với trấn Đông Hương, dù có tuyết lớn họ vẫn mở cửa buôn bán. Điều này đã chứng minh rõ sức mua và khả năng chi trả người dân nơi đó vô cùng tốt.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây