Thì ra là Chu Cảnh Sâm không biết đi đâu từ sáng sớm, dáng người cao đến mức sắp chạm tới khung cửa. Dư thị nghe thấy tiếng động thì đi ra liếc nhìn, lập tức nhìn thấy Chu Cảnh Sâm đang cụp ô lại. Không biết hắn đi ra ngoài từ lúc nào, giờ đã thay một bộ quần áo mới tinh, trên gương mặt vẫn còn cảm giác lạnh buốt do ra ngoài trời lạnh, mí mắt cụp xuống.
Dư thị vừa định nói gì đó thì thấy hắn nghiêng mặt, trên gò má và bên gáy đều có một vết cào đỏ tươi.
“Doãn An, mới sáng sớm đã đi đâu vậy? Sao lại trở về vào lúc này?
“Có chuyện cần đi ra ngoài ạ. Chu Cảnh Sâm không nói gì với mẫu thân ở đối diện, úp úp mở mở đáp một tiếng, tiện tay để cái ô ở sau cửa rồi cụp mắt xuống, đẩy cánh cửa phòng phía đông rồi đi vào.
Dư thị nhanh mắt nhận ra vòng quanh cổ hắn đều là vết đỏ, trên yết hầu vẫn còn dấu răng xinh xắn. Chỉ thấy khuôn mặt già nua của Dư thị hơi ngượng, liếc mắt một cái rồi lại nhìn sang chỗ khác, trong lòng thầm nói chắc hẳn chuyện đêm qua đã thành công, nghe tiếng động thì có vẻ như cũng xong rồi. Chỉ là… Sao đôi phu thê mới này hơi là lạ? Chắc dáng vẻ này cũng không thể do đêm qua đôi phu thê đánh nhau mà ra chứ?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây