Trên mũ phượng này còn khảm nạm chí ít chừng mười viên, nhìn kích cỡ và hình dạng, Diệp Gia còn nghi ngờ hắn có phải là đi cướp đoạt từ đội buôn ở bên ngoài không. Mặc dù xiêm y rất tinh xảo, nhưng Diệp Gia chớp chớp mắt rồi vẫn đặt bộ đồ xuống.
Lúc nói chuyện Diệp Gia theo bản năng mà hạ giọng xuống hỏi hắn: "Chàng lấy bộ này từ đâu ra?"
Chỉ nói đến sợi vàng trên xiêm y và trân châu trên bộ trang sức này, bộ xiêm y này ít nhất phải năm trăm lạng. Dù sao thời xưa không có kỹ thuật nuôi trân châu dưới biển sâu, có thể có được hạt trân châu lớn thế này đều là dựa vào người đào trân châu lấy tính mạng ra liều, một viên đã có thể bán ra với giá trên trời.
"Bỏ ra một chút công sức tìm người chế thành." Chu Cảnh Sâm thấy Diệp Gia nhíu mày, có ơi kinh ngạc: "Sao vậy? Vẻ mặt này?"
"Ừm, chỉ là chuyện giá y này, bộ này mặc dù nói chế tác tinh xảo, nhưng." Diệp Gia nghĩ đến dáng vẻ Dư thị ở trong phòng thêu giá y mừng từng đường kim mũi chỉ, nàng liếm liếm môi, cảm thấy chuyện này vẫn phải nên nói ra một chút: "Khoảng thời gian này mẫu nương cứ ngồi thêu giá y từ sáng đến tận khuya. Khi nãy ta mới liếc nhìn một cái, xiêm y bên kia đã thành hình rồi. Có lẽ khoảng mười ngày nữa có lẽ cùng sẽ thêu xong rồi..."
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây