Dư thị hơi kinh ngạc nhìn bóng dáng Diệp Gia nhanh chóng biến mất nơi góc tường, đứa bé bên cạnh lay cánh tay mà bà ấy cũng không chú ý, nói thầm một câu trong miệng: "Đứa bé này, ở nhà mà quấn khăn dày như vậy làm gì?"
Diệp Gia không nghe thấy lời này, nhưng Chu Cảnh Sâm đang cầm chổi quét tuyết bên ngoài lại sững sờ trong giây lát.
Hắn cầm một cây chổi lớn quét lối đi từ cửa ra sân, đúng lúc vòng trở về. Hắn không bắt chước Diệp Gia quấn khăn lớn, chủ yếu là vì hắn cũng không có. Nhưng chỉ cần không mù thì ai cũng có thể nhìn thấy một dấu răng xinh xắn mập mờ trên yết hầu của Chu Cảnh Sâm. Từ sáng sớm tới giờ Dư thị vẫn chưa nhìn thấy con mình, đột nhiên một bóng đen đổ xuống, bà ấy vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy.
Chu Cảnh Sâm ho khan một tiếng. Ung dung bình tĩnh đặt cây chổi ở cửa, chuẩn bị đi vào nhà.
Dư thị nhìm chằm chằm bóng dáng của hắn, khẽ híp hai mắt lại.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây