Vốn tưởng rằng người này chắc chắn không nghe, ai ngờ Diệp Gia vừa mới nói như thế, hắn thật sự lảo đảo đứng dậy. Sau đó trọng lượng cơ thể nặng nề đè lên người Diệp Gia, mùi rượu nồng nặc phả vào bên gáy của Diệp Gia. Cũng không nói lời nào, động tác cũng không tính là quá gàn dở, nhưng vô cớ lại có đôi chút cảm giác nhớp nháp.
Hai má Diệp Gia chạm phải nóng bừng lên, hắng giọng một cái: "Nào, đi hai bước theo ta vào phòng."
Người này lời bị nghẹn lại trong cổ họng và ô ố lẩm bẩm một tiếng "Ừ". Tùy ý Diệp Gia ôm hắn chậm chạp đi vào phòng.
Cánh cửa căn phòng phía tây nơi Dư Thị ở hé mở, bà ấy vươn đầu liếc nhìn ra bên ngoài. Nhìn thấy bóng lưng của hai người gần như chồng lên nhau cùng đi, gật gật đầu vừa lòng. Quay đầu lại nhìn thấy Diệp ngũ muội đang nhìn bà ấy chằm chằm, bà ấy mới thu lại nét mặt có chút không đứng đắn như thế, nói rằng: "Đã muộn rồi, nhanh ngủ thôi."
Diệp ngũ muội gật đầu và ngoan ngoãn nằm xuống bên trong, ôm lấy Nhuy Thư Nhi đã ngủ say.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây