Nàng lẳng lặng thu tầm mắt không biết kiềm chế của mình lại, một tay chống cằm, quay đầu nhìn ra ngoài cửa. Chu Cảnh Sâm nhìn chằm chằm sau ót nàng, khóe miệng không thể thấy mà giật vài cái.
Dáng vẻ khổng tước xòe đuôi của hắn cũng rút lại, bắt đầu ăn cơm một cách thành thật.
Ăn hết một bát cơm lớn, bên ngoài không biết từ khi nào lại bắt đầu tuyết rơi. Ở nơi này vào ngày đông thường có rất nhiều tuyết, Diệp Gia đã hoàn toàn tiếp thu kiến thức này. Vào thời điểm này năm sau, chắc chắn nàng sẽ không thể không chuẩn bị gì. Chu Cảnh Sâm đặt muỗng xuống và lau miệng. Diệp Gia nhìn cái bụng của hắn, vẫn phẳng lì, ăn hết bao nhiêu cơm mà bụng hắn vẫn không phồng lên ư?
Lâm Trạch Vũ ngoan ngoãn không biết từ đâu xuất hiện, đi tới rửa sạch đống chén nồi.
Chu Cảnh Sâm thoáng nhìn sang cậu ta, Lâm Trạch Vũ vội vàng cúi thấp đầu xuống. Bộ dạng cúi đầu này của thật sự vô cùng ngoan ngoãn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây