Dưới gầm giường có củi đốt, ấm áp dễ chịu đến mức không đắp chăn cũng không cảm thấy lạnh. Diệp Gia nhìn hắn ngồi ở bên giường còn phải gập chân lại, không khỏi nhìn giường đến vị trí đùi của mình. Quên đi, nàng chắc chắn sẽ không thể gập được chân khi ngồi trên đó: “Đương nhiên là thật rồi, ta không có tiết tháo như chàng nghĩ đâu.
Chu Cảnh Sâm khẽ mỉm cười, gật đầu. Diệp Gia thấy điệu bộ hắn không tin lắm, nàng xoay người đi đến bàn trang điểm, lấy ra một lọ cao hoa lê.
Vốn dĩ cao hoa lê này là một loại thuốc mỡ, có thể trị nứt nẻ và vết thương nhỏ. Chẳng qua Du thị nói thứ này có tác dụng làm mềm và bảo vệ da, cho nên bà ấy mua rất nhiều về cho Diệp Gia, sử dụng làm sữa dưỡng thể và kem dưỡng da mặt. Chưa kể, khi bôi vào mùa hè và mùa thu thì không thấy rõ, đến lúc vào đông thì hiệu quả lại cực kỳ rõ rệt. Diệp Gia đã tự mình trải nghiệm điều này. Nó thật sự rất trơn bóng. Cơn gió lạnh buốt giá của mùa đông Tây Bắc thổi tới, mặt nàng trong veo như nước, không hề nứt nẻ.
Nàng cầm đồ đi tới, ngồi xuống bên cạnh Chu Cảnh Sâm.
Ánh đèn chiếu sáng hai người, Chu Cảnh Sâm cụp mắt xuống, nhìn Diệp Gia mở nắp lọ, dùng ngón út lấy ra từ bên trong một ít cao trong suốt. Rồi sau đó nàng đưa tay bôi lên má hắn. Chu Cảnh Sâm sửng sốt một lát, cảm giác lạnh lẽo như băng, hắn cũng không nhúc nhích. Hàng mi cụp xuống không chớp mắt, nhìn chằm chằm Diệp Gia, Diệp Gia dùng phần bụng của ngón áp út, nhẹ nhàng thoa thuốc mỡ theo vòng tròn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây