Mùi vị chua cay được thổi giữa gió lạnh buổi tối vừa thơm vừa kích thích. Bốc lên từ nồi lẩu nóng hổi hổi, khiến cho lông mày của mấy nam nhân đang có chịu nhiều đau khổ này đã giãn ra. Diệp Gia sợ bọn họ không biết ăn, bày họ dùng đũa nhúng mấy miếng thịt dê xuống. Ước chừng được mười lăm giây thì gắp lên, gắp thẳng vào trong đĩa chấm ở trước mặt Chu Cảnh Sâm: “Tướng công ăn thử trước đi.
Ánh mắt của Chu Cảnh Sâm đột nhiên nhìn trúng ánh mắt ghen tị đang nhìn qua của Liễu Nguyên, lặng lẽ dời sang nơi khác. Hắn cầm đôi đũa gắp miếng thịt vào trong miệng. Chậm rãi nhai, lông mày đã giãn ra.
Liễu Nguyên hoàn toàn khác hẳn, nhưng Diệp Gia là đích thê chân chính mà Chu Cảnh Sâm cưới hỏi đàng hoàng, đương nhiên không phải là người ở ngoài có thể tùy tiện đùa giỡn được. Nên đành nuốt lại những lời trêu chọc: “Đệ muội cứ đi làm việc đi, ở đây tụi ta có thể tự ăn được mà.
“Ừ. Ăn thịt trước, ăn thịt xong rồi hẵng bỏ rau vào. Diệp Gia gật đầu, “Cá bỏ vào sau cùng, sẽ tanh đó.
Mấy người đều biểu hiện là biết rồi, Diệp Gia mới về phòng ăn với mấy người Dư thị.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây