Trước khi đi, A Cửu nhét cho Diệp Gia mười lượng bạc. Cả nhà hắn ta ở tại nhà họ Chu, tuy Diệp Gia không mở miệng đòi tiền. Nhưng cả nhà bọn họ ăn uống đều dùng tiền của nhà họ Chu, cho dù mặt A Cửu có dày hơn nữa cũng ngại ăn không uống không. Cộng thêm việc trước đó có cầm tiền của Diệp Gia, hắn ta càng ngại ăn uống miễn phí như vậy nữa. Vì để kêu nhà họ Chu có thể cho vợ con của hắn ta ăn ngon hơn, nên nhét mười lượng bạc vào tay Diệp Gia.
Diệp Gia cũng không khách sáo với hắn ta, hắn ta đưa thì nàng nhận. Huynh đệ ruột cũng phải tính toán rõ ràng, nhận tiền thì người ta mới yên tâm ở lại. Sau đó nàng cũng đem mười lượng bạc này đưa cho Dư thị, về sau chuyện ban ngày ở nhà nấu canh cho Diệp tứ muội là do Dư thị phụ trách.
Hai đứa trẻ sinh đôi lớn rất nhanh, mới hơn một tháng đã hết đỏ rồi, mà đã trở nên trắng như cục bột. Đứa trẻ mở mắt mới nhận ra khác biệt, trong đó có một đứa có đôi mắt màu xanh biếc giống với A Cửu, một đứa khác có đôi mắt màu đen. Hai đứa bé đều rất đẹp, kiểu như là ai nhìn vào cũng sẽ thương. Ngay cả người không thích trẻ con như Diệp Gia mà ngày nào cũng tới bồng hai đứa trẻ.
Diệp tứ muội đang ăn mỳ, bây giờ cũng không còn sợ Diệp Gia như vậy nữa. Sống chung với nhau, nàng ấy cũng nhìn ra Diệp Gia là người mặt lạnh tim nóng. Tuy vẫn
chưa thân thiết lắm, nhưng cuối cùng cũng dám mở miệng nói chuyện: “Tỷ, tháng sau muội có thể ngồi dậy làm việc được rồi. Nếu trong nhà có việc gì cần làm, cứ kêu muội làm.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây