Diệp Gia cũng đâu phải là một tiểu cô nương mới mười mấy tuổi không biết chuyện gì, cảm giác này sao giống với cảm giác ở kiếp trước suýt chút bị một tiên nhân bắt cóc ở trên phố vậy, Diệp Gia vô thức cảnh giác.
Thiếu niên đó vẫn khổ sở cầu xin, kẻ buôn người phía trước nghe thấy tiếng động liền lao tới. Lôi cái roi to bằng ngón tay cái ra từ eo, vung roi kèm theo tiếng rách toạc, sau lưng thiếu niên lập tức rướm máu.
Đột nhiên cậu ta hét lên tiếng kêu thảm thiết, những người đang đi dạo quanh chợ sành liền vây lại, từng người từng người một chỉ trỏ xem náo nhiệt.
Diệp Gia thấy tình hình không đúng lắm, một mặt thiếu niên đó bị đánh một mặt báo ra danh tính quê quán, còn nói thẳng: “Ta là người của phủ An Đông Huy Châu, trong nhà buôn bán giấy Tuyên Thành! Cầu xin các người hãy cứu ta, cha của ta nhất định sẽ cảm tạ hậu hĩnh.
Cậu ta vừa nói ra đã khiến cho người ta cảm thấy có gì không đúng. Người này nói chuyện vừa rõ ràng vừa tỉ mỉ, giống như người bị bắt cóc vậy. Tuy là Diệp Gia có hơi tốt bụng nhưng không phải là kẻ ngốc. Thông thường một người bị bắt cóc không thể nào được sống tốt. Chỉ cần hai ba ngày là đã biết lòng người hiểm ác rồi, nếu không ngốc, chí ít cũng sẽ cẩn thận thận trọng. Làm gì có người nào không phân rõ phải trái tốt xấu cầu xin người ở trên đường như vậy chứ?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây