Ánh mắt Diệp Gia không kiềm được cứ dán vào cái cổ thon dài và xương quai xanh vừa hẹp vừa lõm xuống của hắn. Còn có vòng eo thon thả ấy, đường cong mềm mại từ thắt lưng kéo dài đến khi biến mất vào trong quần. Tuổi tác của hắn cũng không được coi là lớn, còn chưa tới tuổi hai mươi, cơ thể thuộc về loại giữa người trưởng thành và thiếu niên, là cái loại gầy nhưng rắn chắc, vừa thon vừa dài, đẹp đến chết người.
Diệp Gia hít một hơi thật sâu rồi thở ra, nàng tự nói với lòng mình ngàn vạn lần không được xúc động mà thất tiết. Tham luyến sắc đẹp sẽ phải trả giá đại giới, mà đại giới này vô cùng nặng trĩu. Trước mắt nàng vẫn chưa có cái quyết tâm để gánh vác trách nhiệm nên nhất định phải kiềm chế.
“Còn chưa ngủ à? Đã muộn thế rồi. Khóe mắt Chu Cảnh Sâm để ý thấy được vẻ biến hóa trên mặt Diệp Gia, nhưng cái tư thế thản nhiên lắc lư kia đúng là không biết xấu hổ. Hắn chậm chạp lấy bộ chăn đệm của mình từ trong tủ ra đặt xuống đất, sau đó quay đầu nghiêng người nhìn Diệp Gia.
Diệp Gia híp mắt, hai con ngươi đảo qua xương vai xinh đẹp của hắn, nàng xoay người đưa lưng về phía hắn rồi ngủ.
Ngày hôm sau khi trời còn chưa sáng, trong viện đã có tiếng động. Hôm qua cửa hàng không mở cửa, vì vậy mà có lẽ hôm nay sẽ có hơi bận rộn. Ông Tôn đã chất thịt lên xe, nhưng Diệp ngũ muội vẫn đang ở quầy chuẩn bị nguyên liệu cho bữa sáng. Vừa thấy Diệp Gia bước ra, nàng ấy lập tức hỏi Diệp Gia có muốn mang số trứng gà đỏ này ra bán luôn không. Diệp Gia ngẩn ra, rất lâu sau mới nhận ra một điều, ở Tây Bắc bên đây, hình như khi sinh con không phải tặng trứng gà đỏ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây