Diệp Gia cân nhắc nếu nhà mình ăn không hết, nàng bèn đem lên chợ bán. Nhưng mà lúc trước Diệp Gia có bán thử một lần, dân chúng địa phương không biết hàng. Bọn họ có thể tiêu tiền mua cái ăn mua vải vóc, nhưng sẽ không tình nguyện tiêu tiền mua đồ ăn vặt. Mấy món ăn vặt như dưa hấu, gần như là không người hỏi thăm.
Cũng không phải là nàng chưa nghĩ tới chuyện hạ giá. Nhưng nghĩ tới chuyện món này chỉ có nhà mình có còn người ngoài không có, thương phẩm độc nhất vô nhị như vậy lại bán giá rẻ thì nàng lại thấy có chút phí của trời. Hiện giờ Diệp Gia vẫn chưa hái xuống hết, những quả vẫn có thể lớn lên thì vẫn để lại. Cân nhắc tìm một cơ hội để tìm đường bán đi. Vừa lúc hôm nay thời tiết có hơi nóng, Diệp Gia thấy đồ ăn đều đã nấu xong, lại thấy Ngũ muội cũng không cần nàng giúp, bèn đi hậu viện hái hai quả dưa hấu lớn.
Mới vừa ôm đến cạnh giếng, Chu Cảnh Sâm ôm thùng đi ra đổ nước nhìn thấy. Có thứ gì tốt mà hắn chưa thấy qua? Tự nhiên liếc mắt một cái đã nhận ra: "Trong nhà có dưa hấu à?"
Diệp Gia đang rửa bùn đất dính bên trên. Vừa nghe thấy đã quay qua: "... Chàng biết à?"
"Ngày xưa có nếm qua vài lần." Chu Cảnh Sâm gật đầu, gác thùng ở sau cửa rồi đến gần. Dưa trong tay Diệp Gia lớn hơn không ít so với quả ngày xưa hắn ăn, màu sắc trong trẻo, giống như là vừa mới hái xuống.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây