Thẩm Hải ngồi ở phía trên, nghiêm mặt không nói một lời, chợt nghe thấy giọng nói oang oang như sấm của Đặng Hổ đang chửi mắng những lời không giống nhau. Thẩm Hải tựa như suy nghĩ cặn kẽ một phen, phất tay cho người lôi Đặng Hổ ra ngoài đánh năm mươi quân côn.
Đôi mắt sưng húp của hắn ta đảo sang người bên cạnh, lập tức có hai người lao ra che miệng Đặng Hổ, kéo người ra ngoài lều chính.
Không lâu sau, bên ngoài truyền đến tiếng bốp bốp và tiếng rên rỉ, trong lều chính thì hoàn toàn yên tĩnh.
Không ai ngờ rằng, bọn họ vất vả khổ sở ở bên ngoài tiêu diệt thổ phỉ, không có công còn phải chịu tội.
Ngay cả Chu Cảnh Sâm, người không ở đây, định tội như thế nào vẫn chưa có kết luận. Trần Hiểu Tam cẩn thận nhìn vẻ mặt của Thẩm Hải, liếc về phía nhóm đồng liêu vừa rồi còn phụ họa với hắn ta. Các đồng liêu hoặc là cụp mắt không nói một lời, hoặc là tránh né tầm mắt của hắn ta. Trong lòng Trần Hiểu Tam biết mình nhảy ra làm chim đầu đàn là sẽ bị ghét nhất nhưng hắn ta không thể không làm tấm bia này. Ai bảo hắn ta là người duy nhất trong đám người này không có chiến công.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây